it is dedicated to his grandmother.
i hope you enjoy the poem ^^
Dáng người nhỏ bé ốm o
Thức khuya dậy sớm để lo đi cày
Đất nghèo không bón được cây
Thương nội già yếu đoạ đày tấm thân
Nắng trưa đốt cháy vai trần
Sương mù lạnh buốt bàn chân nhọc nhằn
Mồ hôi tưới đất khô cằn
Thời gian in những nếp nhăn buồn rầu
Mắt mờ che dấu nỗi sầu
Tóc bà nhuộm trắng một màu bạc phơ
Đêm đêm bà thức hàng giờ
Ru cho cháu ngủ giấc mơ yên lành
Ngày xưa bà dạy cháu rằng
Mỗi khi nhớ nội nhìn trăng trên trời
Nhưng nay bà đã xa rồi
Trăng kia cũng lặng lệ vơi nỗi sầu...
<3
No comments:
Post a Comment